Hai người bạn gái đi trên sa mạc. Trong suốt cuộc hành trình, họ tranh cãi nhau, và một người tát vào mặt người kia. Tuy bị tổn thương nhưng cô gái bị tát không nói gì, chỉ viết lên cát:
HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ TÁT VÀO MẶT MÌNH.
Họ tiếp tục đi. Cho đến khi thấy một ốc đảo, hai cô gái quyết định xuống tắm. Cô bạn bị tát chẳng may sa chân vào vũng bùn và chìm dần... nhưng đã được bạn mình cứu sống. Sau khi hồi phục lại, cô ta viết lên một hòn đá:
HÔM NAY NGƯỜI BẠN THÂN NHẤT ĐÃ CỨU SỐNG MÌNH.
Cô bạn từng tát và cứu sống bạn thân nhất của mình hỏi: “Khi tôi đánh bạn, bạn viết lên cát, và bây giờ, bạn lại viết lên đá, tại sao vậy?” Cô bạn kia đáp: “Khi ai đó làm chúng ta đau, chúng ta nên viết lên cát, để những ngọn gió của lòng tha thứ có thể xóa tan dấu vết, nhưng khi ai đó làm điều tốt với chúng ta, ta phải khắc vào đá, do đó không thể có loại gió nào xóa sạch được cả.”
Chúng ta cần học cách viết những tổn thương của mình lên cát và khắc ghi hạnh phúc của mình lên đá.
Chúng ta cần học cách viết những tổn thương của mình lên cát và khắc ghi hạnh phúc của mình lên đá.
KHUYÊT DANH (ML dịch)